Chapter 25: Kiếp sau ta sẽ lại tìm người Kỹ viện lớn nhất kinh thành ngày ngày đều tấp nập người ra vào. Minjeong lâu rồi cũng không đến những nơi như thế này, nàng nửa muốn trải nghiệm thú vui nhân gian, nửa lại muốn hóng thị phi.
Để hoàn tác lời nguyền này, bạn cần sao chép nó và dán nó vào 5 bộ truyện tranh khác.Tôi xin lỗi Xem thêm . Trả lời Đã báo vi phạm chờ kiểm duyệt. Gửi. kokomi Thành viên 29/12/2021 Chapter 8. ngu chưa con dừa lòng tui lémmm Xem thêm .
Danh Sách Chương. Chương 1: Mở đầu. Chương 2: Cô là sinh mệnh của đời anh. Chương 3. Chương 4. Chương 5. Chương 6. Chương 7. Chương 8: Người không còn như xưa.
Đọc Truyện Bạn đang đọc truyện Trọn Đời Trọn Kiếp của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo trên website đọc truyện online. 6 đại gia tộc hắc bang tại Mexico cùng nhau khống chế 3200 km đường biên giới giáp với Mỹ. Mà tại Trung Quốc, vùng đất với đường biên giới dài 2.2 vạn km, đường bờ biển dài hơn 1.8 vạn km, giáp với 15 quốc gia.
Giới thiệu truyện: Vương quốc đang phải trải qua một trận phong ba bão táp do quân phản loạn gây ra. Chiến tranh đã khiến cho vạn vật tàn lụi, lòng người lạnh nhạt, nhưng lại có một loài hoa nhiệm màu có thể tồn tại trong thời kỳ khắc nghiệt này. Và trong quá khứ đã từng có hai đứa trẻ cùng nhau vun trồng thứ phép màu kì lạ ấy.
Vay Tiền Nhanh Ggads. Ngày mười tháng lộ E40 tại Bỉ, tuyết đọng rất nặng, ô tô chạy cực kì lướt trang web, đã có tin tức về thiệt hại do trận tuyết này gây ra. Ô tô xếp hàng dài đến hơn 900 km, thật không biết khi nào mới kết 900 km? Nếu hiện tại có máy ảnh hay cái gì đó chụp lại không chừng sẽ là một tư liệu lịch sử rung đặt tay trên cửa kính xe, hơi nước tạo thành những vệt mờ không lớn không không lớn, ghế sau lại nhét đến bốn không phải là những bạn học quen thuộc lắm với cô, nhất là người đàn ông bên cạnh, cô gặp hắn chưa được ba bốn lần. Hắn mặc trang phục leo núi trắng đen kết hợp, gương mặt rất trắng, ánh mắt màu nâu nhạt, ít nhiều có chút âm chỉ biết hắn không học cùng khoa với mình, nếu không phải bạn cùng phòng mời cô nhiệt tình như vậy, cô cũng sẽ không cùng hắn chen chúc trên xe này, ngồi chung một cái ghế. Hai người bên cạnh hắn mới là bạn học cùng khoa với vì xe chạy chậm khá lâu, hai người kia đã sớm ôm nhau, cúi đầu dùng tiếng Tâu Ban Nha nói chuyện, chậm rãi hôn môi, âm thanh rất ngủ mơ hồ một lát, khi tỉnh lại phát hiện xe đã dừng đàn ông bên cạnh ở trong tư thế thật không tự nhiên. Một bên tránh đôi tình nhân, tay này đặt lên ghế Nam Bắc, tay còn lại để trên đầu gối của mình. Bởi vì chân dài, hắn bất đắc dĩ nghiêng người kề sát vào thế như vậy, tầm mắt hắn hiển nhiên dừng ngay trên người thật đồng tình cười với hắn, nhỏ giọng hỏi, “Biết nói tiếng Trung không?”“Muốn nói cái gì.” Hắn cười một cái, thanh âm trong như nước.“Nói cái gì cũng được.” Cô mệt mỏi nhìn hắn, “Dù sao chúng ta nói như vậy, bọn họ nghe cũng không hiểu. Anh tên gì? Tôi là nói tên tiếng Trung.”“Trình Mục.”“Nam Bắc.” Cô rụt lui lại, chừa cho hắn chút không gian, “Phương Nam, hướng Bắc.”“Nam Bắc?”“Vâng.”“Nam Bắc.”“A?”“Không có gì, tôi có hỏi qua bạn học nhưng không ai biết tên tiếng Trung của cô. Không nghĩ tới tên cô đơn giản như vậy.”“Rất dễ nhớ phải không?” Cô thấp giọng cười rộ lên.“Họ thật đặc biệt, tên cũng vậy, nghe qua một lần sẽ nhớ kĩ.”Hai người nói chuyện một lát, cô cảm thấy ngày càng lạnh. Bởi vì không biết xe dừng đến khi nào nên đã sớm tắt điều hòa. Băng tuyết ngập trời như vậy, ngay cả hai người ngồi ở ghế trước cũng đã ôm lấy nhau sưởi người trước mặt như thế, hai người bên cạnh cũng như đàn ông trước mặt đang nhìn cô, mà cô cũng nhìn hắn. Trong không gian như thế này quả thực khiến người ta dễ dàng phạm nhẹ giọng nói “Hơn 900 km, nghe ra có vẻ rất tuyệt vọng .”Trình Mục lấy từ trong người ra một bình rượu nhỏ màu bạc, nhẹ nhàng gõ vào mu bàn tay của cô “Quốc lộ này dài hơn 8000 km, như vậy cô nghĩ con số 900 này có đáng nhắc tới hay không?”Cô khéo léo cầm lấy bình rượu mở ra ngửi “Rất mạnh?”“Rất mạnh.”Cô cúi đầu nhấp môi, cay đến mức le lưỡi “Anh cứ trực tiếp uống rượu nguyên chất thế này sao?”“Nếu đã uống thì uống thêm đi.” Âm thanh của hắn rất nhẹ.“Nếu say thì sao?”“Tôi sẽ đưa cô về.”Khoảng cách giữa bọn họ rất gần, cô thậm chí cảm thấy nếu hai người nói thêm một chữ nữa sẽ chạm phải môi nhau. Cô buồn cười mở cửa xe. Đã hai năm, không nghĩ tới khi sắp về nhà lại có được cuộc gặp gỡ này. Trong đôi mắt hắn có chút thành thực lại có chút mê rồi đối diện, thiếu chút nữa cô đã đồng ý với ngoài xe, gió tuyết quả thật rất lớn. Rất nhiều đứng ở bên cạnh xe nôn nóng chờ tuyết tóc ngắn của Nam Bắc đã bị thổi loạn lên che cả mắt. Cô còn chưa thoát khỏi tâm tình lúc nãy, bỗng nhiên có tiếng súng chấn động, một viên đạn bay ngang qua người, cô theo bản năng ôm đầu ngồi sao có thể như vậy? Nơi này sao lại có bắn nhau?Cô đang do dự không biết điều gì xảy ra thì cánh tay phải đau xót, cả người bị kéo mạnh về sau xe “Đừng cử động, không nên làm bất cứ cái gì.” Tiếng thét chói tai vang lên bốn phía xuyên qua tai Bắc đau đớn hoa mắt, trong lòng lại hận đến mức muốn giết hơn hai mươi năm, cô thật không biết bị trúng đạn lại đau buốt như vậy…Cô tỉnh lại, cũng bởi vì đau đớn, Nam Bắc nghĩ đang ở bệnh viện, nhưng thật xui xẻo khi thấy mình vẫn ngồi ở trong xe, giữa dòng xe bị ách tắc đến hơn 900 km mắn là cánh tay bị thương của cô đã được băng bó, có thể bác sĩ đã đã đến, sao lại không mang cô đi bệnh viện?Không biết Trình Mục đã thuyết phục bốn người kia thế nào mà hiện tại chỉ có hắn và cô ở trên xe “Cô thấy thế nào?”Cô dùng tay còn lại ôm lấy tay bị thương “Vẫn là chế độ xã hội chủ nghĩa tốt nhất…Ở quốc gia cấp giấy phép sử dụng súng hợp pháp này, danh sách đăng kí thì khoảng bảy, tám vạn khẩu, nhưng thực tế có khi nhiều đến hai triệu, kẹt xe thế này cũng có thể gặp được cảnh bắn nhau trong phim Hollywood…”Cô cố gắng nói chuyện cũng không ngăn được nước mắt tuôn thật sự không biết trúng đạn lại đau như vậy, không chỉ là vết thương, toàn thân đều đau, giống như thịt trên người bị cắt ra. Cuối cùng, không biết vì quá đau hay mệt mỏi, cô cuộn tròn người lại, mái tóc rối tung che phủ mặt, ánh mắt hỗn loạn, gương mặt đã trắng nhợt.“Cô không sao chứ?” Có một âm thanh mơ hồ hỏi ý thức của cô, sớm đã đi nơi Châu, Trung khi thôi học từ Bỉ trở về, đã bốn năm rồi cô không rời khỏi Vân không phải ông Thẩm – người nuôi cô từ nhỏ trở về quê tế tổ, cô cũng sẽ không cùng ông trở về quê cũ Đài ông Thẩm trở về tế tổ lần này có chừng 170 người thuộc Thẩm gia từ khắp mọi nơi như châu Mĩ, Châu Âu, Mexico, Indonesia cùng với các tỉnh thành khác trong nước….nhưng chỉ có ông Thẩm cùng hai người con trai được ở tại nhà tổ tiên. Nam Bắc cũng ở nơi này. Ngày nào cũng như nhau, không chào hỏi các trưởng bối và tiểu bối thì cũng là đi thăm các cửa hàng ngọc quý ở gần hàng ngọc thuộc sở hữu của tư nhân. Chính phủ dùng nơi này để triển lãm, chiêu đãi khách quý, mọi người đều rất bận một buổi trưa, không khí có chút ngột Thẩm nhận lời phỏng vấn của một đài truyền hình. Cô không có việc gì làm, từ cửa sau ra ngoài, đi dọc con đường nhỏ đến cửa hàng đẩy cửa vào liền ngửi được mùi đàn hương tràn ngập trộn lẫn và cảm giác hơi lạnh của máy điều hòa phả vào mặt. Phía sau bình phong bằng ngọc lưu ly đối diện với cửa vang lên một khúc ca kịch truyền thống của Đài Châu, nhịp điệu nghe thật thú vị và mang phong cách cổ tiết bên ngoài thật Bắc hưởng thụ hơi mát từ máy điều hòa, thích ý nheo mắt lại và thở dài từng muốn gọi một li trà lạnh nhưng lập tức cả người sửng hai, ba vị khách đang ở nơi này, có một người rất nổi Trình vẫn nhớ rõ hình dáng của hắn trước khi hai người tạm biệt nhau. Khi đó, hắn vẫn là một chàng trai cao gầy, mái tóc ngắn màu đen, đôi mắt màu nâu rất xinh đẹp, giống mèo Ba Tư. Mà người trước mặt cô lúc này đã không còn như xưa. Hắn đã trở thành một người đàn ông thực Bắc ra hiệu cho cô gái trong cửa hàng vừa nhìn thấy cô im lặng, lặng lẽ đến gần nhìn kĩ Mục mặt áo sơmi màu đen và không mang trang sức gì trên người trừ một cái đồng hồ. Hắn ngồi một mình, tựa tay lên cạnh bàn, nhìn cô gái đang chọn vòng tay ở cách đó không xa. Hai người thỉnh thoảng cùng nhau nói chuyện, đều là dùng tiếng Quảng Đông [1]. Ngôn ngữ địa phương này thông qua âm thanh của cô gái quả thật rất dễ này là cửa hàng ngọc quí tư nhân. Ngày đầu đến đây, ông Thẩm có nói với cô rằng người có thể đến đây thì chắc chắn là có quan hệ với Thẩm gia. Chẳng lẽ hắn cũng có quan hệ với Thẩm gia?Nam Bắc thật không thể tin được.“Cái này được không?” Cô gái nâng cánh tay nhìn hắn.“Cũng không tệ lắm.” Hắn rất kiệm Mục với cô đã từng quen biết, chỉ là quan hệ sơ giao qua sự giới thiệu của người bạn cùng khoa vật lí. Mà hắn đã chuyển đi giữa chừng trong quá trình học tập. Giờ đây, gặp lại tại Đài Châu, trong cửa hàng ngọc của Thẩm gia này, nên làm sao?Cô không ra cửa mà đi về phía họ. Thảm dưới chân rất dày, đi ở trên có cảm giác thật mềm mại. Cô đến gần khiến cả người đều quay đầu Bắc cười nói “Nơi này vẫn còn nhiều loại tốt hơn.”“Thật sao?” Ánh mắt cô gái lộ vẻ sung sướng.“Còn thì lấy hết ra đây đi.” Trình Mục nhìn mặt cô, cẩn thận xem xét người bạn đã lâu không gặp này.“Đợi chút.”Nam Bắc quay đầu nói nhỏ với nhân viên cửa hàng vài câu. Không lâu sau liền có người mang đến những loại ngọc gái kia chắc cũng là người hiểu biết rõ về ngọc, ánh mắt vui mừng, cúi đầu nhìn những thứ vừa được mang Bắc đứng bên trái cô gái lặng lẽ lướt tầm mắt qua, không tiếng động mà hỏi hắn bạn gái?Trình Mục chống tay trên cái bàn gỗ liêm. Hắn nhìn cô, trong mắt có ý cười nhưng lại không thể hiện trên khuôn mặt “Những thứ này cũng không tệ, còn có cái gì đáng giá hơn không?”Đối với câu hỏi của cô hắn hoàn toàn không để ý.“Có.” Khóe miệng cô khẽ nhếch, nói với nhân viên cửa hàng lấy chìa khóa mở tủ trưng bày bằng thủy tinh ở phía to như thế, nhưng chỉ có hai chiếc vòng ngọc, như vậy đã có thể đánh giá được giá trị của không do dự lấy cả hai chiếc vòng ra, chọn chiếc nhỏ hơn mang vào tay cô gái. Nam Bắc nắm nhẹ tay cô gái kia, cẩn thận xuyên vòng ngọc qua bốn ngón tay rồi ép chặt eo bàn tay. “Cái vòng này rất đáng giá, cũng vừa vặn với cô đây.”“Tại sao không trực tiếp mang vào?” Trình Mục hứng thú nhìn cô.“Vòng tay này nhỏ, nếu mang vào sẽ rất khó lấy ra. Hơn nữa, vòng ngọc đã mang vào thì chính là đã lựa chọn chủ nhân, cứng rắn tháo ra là điều không tốt.” Nam Bắc nói như có như không, “Đây là bảo bối của cửa hàng, có lẽ anh cùng cô đây hãy suy nghĩ thật kĩ rồi trực tiếp mang vào.”Hai cô gái bán hàng sau lưng cô cố nén tiếng nói này tuy rất hù dọa người khác, nhưng không chuyên nghiệp, cứ như là lời của người đi lừa gạt. Nếu không phải trước đây ông Thẩm có nói để cô gái này có thể làm gì tùy thích, các cô thật không dám để Nam Bắc trực tiếp chạm vào đôi vòng mà lời cô nói lại có chút đúng. Tuy trong cửa hàng có người chuyên mang và tháo vòng ra cho khách hàng, nhưng chiếc vòng này nhỏ như vậy, nếu mang vào thì lấy ra sẽ rất đau vốn chỉ muốn hù dọa nghĩ tới Trình Mục thật sự lấy đôi vòng tay, để cho cô gái kia trực tiếp mang Bắc thấy đôi vòng ngọc tốt như vậy cuối cùng có thể bán thì thở dài một hơi. Cô bảo nhân viên cửa hàng tính tiền, chỉ thấy cô nhân viên tươi cười, không đến quầy mà khom người tiễn hai người họ ra khỏi cửa hàng.“Là khách quen sao?”“Không phải, người của chính phủ dẫn anh ta tới đã nói, cho dù anh ta chọn cái gì thì xem như là quà tặng.” Nhân viên cửa hàng sụt sịt, thật vất vả các cô mới giúp ông chủ tiết kiệm tiền, cất giấu đôi vòng tay phỉ thúy đó, không ngờ lại bị Nam Bắc mang ra. phỉ thúy là tên gọi khác của cẩm thạch khi đạt những tiêu chuẩn nhất định.Hôm sau, mọi người đều biết, chuyện này trở thành chuyện cười về Nam Bắc, đưa tặng vòng ngọc trị giá bảy trăm ngàn. Nhưng mà cửa hàng ngọc này của Thẩm gia cũng là nơi trưng bày triển lãm của chính phủ, xem như Thẩm gia góp chút thành tích cho quê hương vậy, không có so đo điều gì.“Không sao, vòng ngọc kia là một vị thái giám ăn trộm rồi lưu lạc ra khỏi hoàng cung. Đưa cho anh ta ít nhất không lo nó sẽ bị bán ra nước ngoài.” Thẩm Gia Minh, người lớn lên cùng cô, nói chuyện có chút chua, “Cùng lắm thì mang món nợ này ghi vào sổ của anh. Nhưng Bắc Bắc, sao em có thể rộng rãi với Trình Mục Dương như vậy?”Cô sợ run, chớp mắt một cái “Anh nói là Trình Mục Dương?”“Đúng vậy, cháu thứ tư của ông chủ Trình, Trình Mục Dương.” Thẩm Gia Minh đứng lên, cẩn thận nhìn con vẹt trong cái lồng sắt, “Trình gia đến bây giờ chỉ nhìn tài năng mà không nhìn thân thích. Trình Mục Dương này từ khi ông Trình bảy mươi tuổi thì xuất hiện càng nhiều, có khả năng sẽ trở thành người thừa kế Trình thị.”Cô lớn tiếng “Em không biết hắn là người của Trình gia.”Thẩm Gia Minh không cẩn thận suýt nữa bị con vẹt mổ vào ngón tay. Con vẹt điên cuồng va chạm vào cái lồng, Thẩm Gia Minh như không có cảm giác gì mà nhìn cô “Thật trùng hợp.”“Đúng vậy… Thực trùng hợp.”Trình Mục Dương, thì ra hắn chính là Trình Mục độ từ tách hồng trà trong tay dần tản Giang một tỉnh của Trung Quốc lúc này vừa đến mùa mưa dầm. Thời tiết nhiều mưa cũng như Vân Nam, khí hậu quen thuộc khiến cô không có cảm giác xa giờ nghĩ lại thấy bản thân mình đã ở rất nhiều nơi. Vài năm trước ở Bỉ, cũng là đất nước nhiều mưa, khí hậu rất thoải mái. Nhiệt độ cao nhất vào mùa hè chỉ là 28 độ, mùa đông nhiệt độ thấp nhất vào ban đêm cũng chỉ 0 là có nhiều trận tuyết rơi, nhưng cũng chỉ là những hạt mưa dính vào nhau, rơi xuống thì thành tuyết lớn khiến xe cộ xếp thành hàng hơn 900 km kia cũng là mười năm khó đó cô được đưa vào bệnh viện. Vị bác sĩ người Bỉ không ngừng dùng tiếng Pháp hỏi cô ai đã lấy viên đạn ra? Trình Mục cuối cùng cũng thừa nhận là anh, cô thật kinh ngạc vì anh gan lớn như thế. Chẳng qua trong tay anh không có dụng cụ nào nên miệng vết thương trông rất khó đó lại chữa trị, nhưng trên sườn tay phải của cô để lại một vết bạn học đi cùng bị dọa không ít, nhưng người trúng đạn là cô lại rất bình tĩnh. Trước đây cô ở Vân Nam cũng đã thấy qua cuộc đấu súng thật sự, cho nên trừ cảm giác đau đớn thì không còn cảm xúc gì đặc biệt. Từ khi lấy lời khai với cảnh sát đến khi đưa cô vào bệnh viên, Trình Mục cũng như cô, rất bình tĩnh, không có dấu hiệu hoảng sợ nào khiến cô rất kinh đó cô chỉ nghĩ đầu óc mỗi người cấu tạo không giống giờ ngẫm lại, cô cuối cùng cũng hiểu rõ. Trình gia là gia tộc buôn bán vũ khí, hắn sợ mới là trách, hắn mới từ đầu đến cuối chỉ biết hỏi cô “Cô có sao không?”Thật sự là… Quá đó thời tiết rất ẩm ướt, miệng vết thương cũng rất khó phục khi trở lại trường học, mọi người phát hiện bên cạnh cô có thêm một người đàn ông xinh đẹp hỗn huyết, kiêm nhiệm bảo mẫu. Lúc ấy Nam Bắc ở cùng phòng với một cô gái người Nga, nghĩ rằng hắn ra vào phòng cô sẽ gặp không ít không ít khó khăn. Không ngờ cô bạn cùng phòng lại tốt bụng mà phối hợp với buổi tối, cô vùi đầu vào bài vở, cô bạn cùng phòng liền hỏi được một người đàn ông như hắn thầm mến lâu như vậy thì có cảm giác gì? Cô mờ mịt không hiểu, cô gái Nga mặc quần đùi lắc lư trước mắt cô nói, Trình Mục đã bắt đầu chú ý tới cô ngay từ khi cô vào này Nam Bắc thật sự không biết. Giờ đây biết điều này, cô bắt đầu chút cảm xúc kì gia đình đặc biệt khiến cô không dám có ý nghĩ gì sâu xa. Hơn nữa, cô lại kém hắn xa như Mục là tài năng của khoa vật lý, đáng lẽ nên học đến cuối cùng rồi thuận lợi vào phòng thí nghiệm mới bản sẽ không có gì ngăn trở đường đi của có một lần, chỉ có một lần đó, cô thử hỏi hắn.“Anh có ý kiến gì đôi với việc buôn bán vũ khí không? Anh muốn sống cuộc sống này không?” Cô tựa đầu vào ghế, lặng lẽ ngắm rất thích cùng hắn nói chuyện bằng tiếng nói của hắn thật sự là rất Mục liếc cô một cái, dùng bút gõ nhẹ trên mặt bàn. Một lát sau nở nụ cười như con cáo giảo hoạt “Nghe như vậy, có vẻ cô rất muốn sống cuộc sống này?”“Làm sao có thể.” Cô rung đùi đắc ý, cười chiều kia, bên ngoài mưa dầm rả rích. Bên trong hắn ngồi rất gần cô. Quần áo trên người có mùi thơm nhàn nhạt, hương vị ấm thể không nói, sau này cô không thể tìm được một bảo mẫu tri kỉ như vậy.—Hết chương 1—****************Chú thích[1] Tiếng Quảng Đông là một nhóm ngữ âm chính trong tiếng Trung Quốc được nói chủ yếu ở các vùng Đông Nam của Trung Quốc, Hồng Kông, Ma Cao; nó cũng được dùng bởi một số Hoa Kiều sống ở Đông Nam Á và các nơi khác trên thế giới. Tại Trung Quốc, tiếng Quảng Đông còn được gọi là “Việt ngữ” vì hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây nguyên trước là đất của dân tộc Bách Việt vùng đất mà ngày nay thuộc lãnh thổ phía Nam Trung Quốc cùng một phần ở thượng du, trung và đồng bằng châu thổ miền Bắc Việt Nam, nên họ gọi hai tỉnh ấy là tỉnh Việt.
Cô nói câu xin lỗi. “Cô ấy cũng là chị họ của tôi.”Nam Bắc đem hai câu nói này lòng vòng trong đầu, đây không phải là kết hôn gần sao?Vì tại Đài Châu mưa rất to nên nửa chặng đầu của hành trình xe chạy rất chậm, phải đợi đến ba, bốn giờ sau mới có thể tăng tốc. Khi đến hồ Vạn Đảo đã là năm giờ, so với dự tính của hắn chậm hai trên xe một thời gian dài như thế khi bước xuống hai chân Nam Bắc có chút cứng là nơi ở tư nhân, ngoài cô và Trình Mục Dương thì có lái xe và thiếu niên ở vị trí ghế phụ lái, cả bốn người đi vào sân khu đón chỉ có hai bà lão cao tuổi, trừ bỏ mặc hai bộ sườn xám trắng đen phân biệt thì tất cả đều giống nhau, ngay cả cách búi tóc cũng bà không xưng hô với Trình Mục Dương là ông chủ như hai người kia mà dùng tiếng địa phương gọi hắn là “Trình Trình”.Mới đầu, cô nghe cái tên này có chút quen quen, hơi giống tên đàn bà. Sau đó mới chợt nhớ ra, Trình Trình, Trình Trình, đây không phải là Đại tiểu thư Phùng Trình Trình trong “Bến Thượng Hải” [1] khiến người ta có ấn tượng sâu sắc sao? Khi đó cô rất thích quyển sách này, kể về chuyện tình của một tiểu thư môi hồng răng trắng xinh đẹp dịu dàng cùng với một đại ca hắc vì quá mức si mê mà cô tìm đến xem phim truyền hình để rồi bộ phim đó trở thành phim thần tượng của ấn tượng nhất là vị đại ca hắc bang trong phim rất thích hút thuốc lá, dùng điếu thuốc này xây dựng hình tượng đại ca thêm sâu sắc. Việc này làm cô nhớ lại anh trai Nam Hoài cùng với Trình Mục Dương, hai người dường như không thích hút khi cô tắm rửa đi ra đã là bình minh, đường chân trời xa xa nổi lên những tia nắng hồng nhợt nhạt. Trình Mục Dương ngồi trong phòng khách gọi điện thoại. Cô kinh ngạc nhìn hắn. Khi nãy bước vào cô phát hiện đây là hai phòng ngủ, cứ nghĩ rằng một căn phòng sẽ để trống, chẳng lẽ hắn ở đây cùng cô?Trình Mục Dương thấy cô đi ra thì ra hiệu không cần xen vào chuyện của hắn, cứ trở về phòng nghỉ Bắc thấy trời đã sáng, cũng không thể nào ngủ tiếp. Cô bước qua ngồi xuống sô pha bên cạnh đang dùng tiếng Nga nói chuyện điện thoại. Trước đây cô đã nghe qua bạn cùng phòng nói tiếng Nga, nghe cũng có thể hiểu chút Mục Dương nói tiếng Nga rất hay, âm lưỡi rõ ràng. Đôi khi hắn ngẫu nhiên im lặng, một lúc lâu sau mới tiếp tục nói vài vì hắn nói chậm nên giọng nói lộ rõ vẻ lạnh như băng nhưng không kém phần mềm rốt cuộc cũng tin một câu nói, so với tiếng Anh, tiếng Nga càng thích hợp với những người đàn ông xinh ngồi nghe một lát thì một câu tiếng Trung thình lình vang lên “Có phải trước kia mỗi khi bạn cùng phòng của cô gọi điện thoại, cô nghe đều hiểu?”Khi đó cô bạn kết luận hai người sẽ nghe không hiểu tiếng Nga nên không có gì kiêng tại nhớ lại, hắn đúng là ngụy trang rất giỏi.“Không sai, nhưng tôi cũng không nghe cái gì.” Khi hắn dùng tiếng Trung hỏi cô, điện thoại vẫn không ngắt máy, không biết bên kia là ai? Mặc kệ là ai, hắn đã thản nhiên nói hai câu rồi cắt đứt liên lạc “Sao không ngủ?”Nam Bắc nhanh chóng nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại giãn ra.“Muốn nói gì?” Hắn hỏi cô.“Anh mấy ngày tới sẽ ở với tôi trong phòng này?”“Trước kia tôi vẫn ở phòng này, đây là thói quen.”“Tôi có thể đổi qua phòng khác không?”Hắn cười rộ lên “Nếu tôi nói cho cô biết trong phòng này ngoài cô và tôi còn có người thứ ba, cô sẽ không thấy khó xử khi ở cùng tôi chứ?”Trình Mục Dương nói xong liền vươn tay chỉ vào một chiếc xích đu bằng gỗ ở trong xích đu có người đang ngủ, nếu Trình Mục Dương không nói, cô quả thật là không chú ý đứng lên “Tại Bỉ, chúng ta từng ngủ trên cùng một chiếc xe. Khi nãy trên đường cô cũng ngủ bên cạnh tôi. Nếu đã như vậy, cô cảm thấy chúng ta có thể ngủ cùng ở gian phòng này hay không?”“Được rồi.” Cô thấp giọng nói, đứng lên bước qua trước người hắn “Trí nhớ cũng thật tốt.”Đây không phải câu hỏi, chỉ là thuận miệng tự hỏi mà đi được hai ba bước đã bị Trình Mục Dương nắm lấy cánh tay, Nam Bắc quay đầu, hắn nói “Bắc Bắc, trí nhớ của tôi rất tốt, nơi này,” hắn giơ tay chỉ vào thái dương của mình, “Luôn nhớ rất rõ về cô.”Khoảng cách gần như vậy cô có thể ngửi được mùi bạc hà trên người nhau quá gần, cô nhìn ánh mắt hắn không biết phản ứng thế nào. Trầm mặc một lát, Nam Bắc rốt cuộc mỉm cười “Anh không biết là anh trong trí nhớ của tôi với anh bây giờ, một chút cũng không giống nhau sao?”Khi đó hắn là Trình Mục, thích mặc áo trắng mềm mại cùng quần màu đen, nói chuyện chậm rãi, đôi khi thật lơ đãng, hay đi dạo trong sân trường, đôi lúc lại nằm ngủ trong thư viện, rất nhiều cô gái nhìn trộm Trình Mục Dương trước mắt cô lúc này thì hoàn toàn hắn khẽ nhếch lên, giống như đang cười “Nam Bắc?”“Vâng?”“Nam Bắc?” Hắn cười một cái, thanh âm trong như làn nước .“…”“Phương Nam, hướng Bắc. Họ đặc biệt, tên cũng rất đặc biệt, nghe qua một lần sẽ nhớ mãi không quên.”Trình Mục Dương gằn từng tiếng lặp lại cuộc nói chuyện năm không thể mở miệng trả lời mắn hắn chỉ nói như vậy, cuối cùng vẫn buông tay cô ra mà đi khi Nam Bắc đóng cửa phòng, cô nhìn thấy thiếu niên ngủ trên xích đu ló đầu ra nhìn Trình Mục Dương, khuôn mặt lộ lên ý Trình Mục Dương bố trí, cô cùng hắn ở đây trong hai ba ngày, đợi đến khi công việc của Thẩm gia kết thúc sẽ trở về. Lúc Nam Bắc tỉnh ngủ đã hơn hai giờ chiều. Cô xuống lầu nhìn thấy 2 bà lão đang thấp giọng tán gẫu với nhau. Nam Bắc lễ phép cúi chào qua cửa thủy tinh, một trong hai bà lão mở cửa đón cô vào bên lão còn lại bưng lên một chén nhìn qua chỉ là rau xanh cùng với thịt khô, nhưng hương vị rất kì lạ. Cô cầm đũa gắp một miếng cẩn thận xem xét là hương vị gì, chậm chạp không ăn. Bà lão mặt sườn xám đen cười rộ lên “Mau ăn đi, rất ngon đấy, Trình Trình rất thích món này, gọi nó là cơm rau’.” Cô gật đầu ăn một ngụm, hương vị thật rau xanh, thịt khô trộn với hương thơm của cơm, rất dân dã.“Đây không phải đồ ăn thượng hạng gì, chỉ là những thứ nông dân hay ăn. Nhưng Trình Trình rất kì quái, đặc biệt thích ăn những món này. Những thứ nó thích sẽ cho cô nếm thử hết.” Bà lão mặc sườn xám trắng nói chuyện, giọng nói hơi nhỏ, tiếng phổ thông không tốt lắm. “Lần này thời gian quá vội, lần sau đến sẽ dạy cho cô cách làm. Sau này cùng Trình Trình đến Nga có thể tự làm cho mình ăn.”Những lời này là đem cô trở thành người nhà với hắn sao?Nam Bắc muốn giải thích nhưng nghĩ sau này cũng không gặp lại hai người họ, hiểu lầm thì cứ để hiểu lầm bà lão vừa cười tủm tỉm nhìn cô ăn, vừa dùng tiếng địa phương hỗn loạn mà kể chuyện quá khứ.“Trình Trình rất giống bên ngoại. Lúc ấy ông ngoại Trình là chủ ngân hàng nổi danh ở Thượng Hải lấy một cô gái ngoại quốc. Cô xem a, ánh mắt của Trình Trình rất xinh đẹp. Trước đây nó có làn da rất trắng, tóc đen mềm mại xoắn đến dưới tai, trông rất giống búp bê Tây Dương.”Búp bê Tây Dương?Nam Bắc nhịn không được cười rộ lên.“Xem, xem, cô gái nhỏ, cười lên vẫn là đẹp nhất.” Bà lão mặc áo đen vỗ vỗ lưng cô “Cô khi không cười nhìn cũng rất đẹp, nhưng đáng tiếc ánh mắt lại dương lên, có chút dọa người. Còn cười thế này rất đẹp, giống như……”“Búp bê Trung Quốc phải không?” Nam Bắc học hỏi cách nói của hai người mà bà lão đồng thời vuốt cằm “Đúng, đúng, thật là giống.”Cô buồn người là thành viên Nam gia, gia tộc nổi tiếng với các truyền thuyết đẫm máu tại biên giới phía Nam của Trung Quốc, một người có khả năng thừa kế Trình gia, gia tộc nắm giữ đường biên giới Trung-Nga. Cô và hắn trong mắt hai bà lão này chỉ là hai con búp bê tinh cùng hai bà lão nói chuyện vui vẻ trong chốc lát thì thiếu niên đi cùng Trình Mục Dương như hình với bóng tiến vào, vẫy tay ra hiệu. Bà lão mặc áo trắng tươi cười đứng dậy nói “Trình Trình cho người đến đón cô.”Nam Bắc đứng lên, thiếu niên lại ra hiệu, bà lão lập tức hiểu ý đưa Nam Bắc vào phòng thay quần áo, chính là áo ngắn cùng quần đùi. Nam Bắc theo hắn ra xe, định hỏi điều gì. Thiếu niên trực tiếp nhe răng cười cười chỉ vào miệng mình lắc đã hiểu ý tứ của nhà này vốn nằm đối diện hồ nước, xe theo đường hồ mà chạy, khung cảnh xung quanh rất lãng mạn. Xe dừng lại nơi cuối con đường, ở đây chỉ có một chiếc ca nô cùng vài người ngồi bên trên nói chuyện Mục Dương cũng ngồi trên đó, đầu đội mũ đánh cá mang kính râm, trong tay phải cầm một vật rất quen mắt, chính là bình rượu nhỏ màu bạc. Mặt trời chói chang không lưu tình mà chiếu lên người càng làm nổi bật làn da trắng của hắn. Khi nghe tiếng xe đến, hắn tháo kính râm nhìn về phía Bắc đến gần, mọi người bỗng nhiên đều đứng có hắn vẫn ngồi như cũ, dựa lưng vào lan can, tiếp tục nhìn cô “Tôi nhớ trước kia cô đã nói có thể lặn xuống nước?”“Có học qua một ít.” Nam Bắc bình tĩnh nhìn mặt hồ yên lặng, có chút ngạc nhiên “Anh muốn lặn ở nơi này?”Mọi người yêu thích lặn nước đều biết, hòn đảo này được hoan nghênh là vì nước ở đây chiết xạ ánh sáng vô cùng tốt, san hô hay hải ngư ở dưới đáy đều có thể nhìn thấy, thậm chí có thể nhìn thấy những sinh vật biển trong suốt. Trừ những người khảo cổ, người khác lặn xuống đáy hồ làm gì? Cô xem mặt hồ xa xa, tầm nhìn rất nhất lặn sâu được năm thước thì đã không còn ánh sáng mặt trời chói chang thế này nhưng không chừng dưới đó lạnh đến thấu xương.“Tôi muốn dẫn cô đi xem một vài cảnh đẹp.” Hắn không phủ nhận nói “Có thể là cảnh trước đây cô chưa từng thấy.”Hắn nói xong, đứng lên, bắt đầu mặc thiết bị lặn chuyên cả mọi người cười nhìn Nam rồi cô mới nói mình có thể lặn xuống nước, không thể từ chối ý tốt của Trình Mục Dương như vậy, Nam Bắc đi qua bên cạnh hắn mặc thiết bị lặn, cô không quên hỏi “Nơi này nước sâu không? Có cần phải mặc đồ kháng áp thiết bị chống lại áp lực nước khi lặn khi lặn xuống không? Nên giữ ấm chứ?”Hỏi xong cô liền cảm thấy trán lạnh Mục Dương lấy bình rượu nhỏ gõ nhẹ lên đầu cô “Cục cưng thật nhiều vấn đề, trước kia khi đi học sao không thấy cô hỏi nhiều như vậy?” Nói xong đem bình rượu đến trước miệng cô “Cô có thể uống một ít lấy can đảm.”Cô hiểu rất rõ hàm lượng cồn của rượu trong bình, xem như không nghe nói “Quên đi.”—Hết chương 3—***Chú thích[1] Bến Thượng là loạt phim truyền hình được đài TVB Hồng Kông phát sóng đầu thập niên 1980. Đây được coi là tác phẩm truyền hình kinh điển của đài TVB về đề tài xã hội đen và là bộ phim đưa Châu Nhuận Phát lên vị trí ngôi sao của truyền hình, và sau đó là điện ảnh Hồng Kông. Bài hát chủ đề của phim, Bến Thương Hải do nữ ca sĩ Diệp Lệ Nghi trình bày cũng được coi là một bài hát xuất sắc của dòng phim lấy bối cảnh Thượng Hải thời Trung Hoa Dân Quốc trước Thế chiến thứ hai với câu chuyện về các mối quan hệ ân oán, bạn thù của Hứa Văn Cường và Đinh Lực trong thế giới xã hội đen. Bến Thượng Hải cũng đề cập đến mối tình tay ba đau khổ giữa ba người Hứa Văn Cường – Đinh Lực và Phùng Trình Trình. Phùng Trình Trình là con gái cưng của Phùng Kính Nghiêu. Là một thiếu nữ xinh đẹp, thông minh, được cả Hứa Văn Cường và Đinh Lực đem lòng yêu. Cô có tình cảm với Hứa Văn Cường hơn nhưng sau này lại quyết định cưới Đinh Lực.
Trọn bộ Trọn Đời Trọn Kiếp Full tập được cập nhật mới nhất tại Truyện Tip đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Trọn Đời Trọn Kiếp Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ Truyện Tip Bạn đang đọc truyện Trọn Đời Trọn Kiếp của tác giả Mặc Bảo Phi Bảo trên website đọc truyện online. 6 đại gia tộc hắc bang tại Mexico cùng nhau khống chế 3200 km đường biên giới giáp với Mỹ. Mà tại Trung Quốc, vùng đất với đường biên giới dài vạn km, đường bờ biển dài hơn vạn km, giáp với 15 quốc gia. Với sự rộng lớn như vậy, chúng ta vốn nên sống bình an vô sự, đúng không? Trình Mục Dương. Tên này đối với hắc bang Nga mà nói, tương đương với “Trung Quốc.” Đối với những người Trung Quốc kiếm tiền vất vả ở vùng biên giới chết chóc tại Moscow mà nói, chính là “Đấng cứu thế.” Trong con mắt của những gia tộc cùng nhau chi phối biên giới Trung Quốc lâu nay, người đàn ông này là một trong những Hoa Kiều “Quân hoả thương nhân” buôn bán vũ khí lớn nhất. Nhưng đối với cô, hắn là một cậu bé lai xinh đẹp khi cười giống như một con mèo Ba Tư hoặc là giống như một con cáo. Danh sách chương truyện Trọn Đời Trọn Kiếp Chương 1 – Trình thị Trình Mục Dương 1 Chương 2 – Trình thị Trình Mục Dương 2 Chương 3 – Trình thị Trình Mục Dương 3 Chương 4 – Nam thị Nam Bắc 1 Chương 5 – Nam thị Nam Bắc 2 Chương 6 – Nam thị Nam Bắc 3 Chương 7 – Vụ làm ăn hấp dẫn 1 Chương 8 – Vụ làm ăn hấp dẫn 2 Chương 9 – Vụ làm ăn hấp dẫn 3 Chương 10 – Hầm mỏ Tứ Xuyên 1 Chương 11 – Hầm mỏ Tứ Xuyên 2 Chương 12 – Hầm mỏ Tứ Xuyên 3 Chương 13 – Sòng bạc Myanmar 1 Chương 14 – Sòng bạc Myanmar 2 Chương 15 – Sòng bạc Myanmar 3 Chương 16 – Ván bài thắng thua 1 Chương 17 – Ván bài thắng thua 2 Chương 18 – Ván bài thắng thua 3 Chương 19 – Ván bài cuối cùng 1 Chương 20 – Ván bài cuối cùng 2 Chương 21 – Ván bài cuối cùng 3 Chương 22 – MILF* tại Philippines 1 Chương 23 – MILF tại Philippines 2 Chương 24 – MILF tại Philippines 3 Chương 25 – Tổng tuyển cử tại Philippines 1 Chương 26 – Tổng tuyển cử tại Philippines 2 Chương 27 – Tổng tuyển cử tại Philippines 3 Chương 28 – Gia tộc Philippines 1 Chương 29 – Gia tộc Philippines 2 Chương 30 – Gia tộc Philippines 3 Đọc truyện online, đọc truyện hay - Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang web truyện Online mới nhất, đọc truyện ngôn tình hay . Web đọc truyện online hỗ trợ đọc truyện trên điện thoại, máy tính bảng, đọc truyện trên iphone, ipaid, điện thoại android tốc độ nhanh nhất. Leave a comment
304 lượt thích / 1,045 lượt đọc Văn ánỞ hiện đại, nàng là một người bình thường không thể bình thường hơn chỉ thêm nàng là một tín đồ huyết làm sao ông trời lại cho nàng xuyên không, đã vậy còn xuyên đến thời mà nàng chưa từng nghe đến. Umm~ Người mà nàng xuyên về cư nhiên lại là một công chúa còn là một đệ nhất mỹ nhân Lăng quốc. Hu hu, bình thường đúng là nàng có hay đọc truyện xuyên không cổ đại thật nhưng thường không phải là các sát thủ, đặc công, hay hoặc xuyên sách....cớ sao bây giờ lại bắt một người không biết gì cả xuyên thế này. Nàng còn lưu luyến cuộc sống hiện tại lắm mà~ - Có thể bạn thích? Hoài trọng sinh vai ác nhãi con [ xuyên nhanh ] _ thanh nhung cầu 【 kết thúc 】 Sayu_8648 14 6 21 [ xuyên qua trọng sinh ] 《 hoài trọng sinh vai ác nhãi con [ xuyên nhanh ] 》 tác giả Thanh nhung cầu 【 kết thúc 】 văn án Thu vận vi xuyên qua một đám tiểu thế giới dưỡng nhãi con, lại không biết này đó nhãi con mỗi người đều không giống bình thường. Tinh tế thế giới khơi mào chiến tranh chính đàn đại lão, thế giới hiện đại muốn diệt thế nhà khoa học, cổ đại thế giới thô bạo mất nước hoàng đế...... Này đó thu vận vi cũng không biết, nàng chính đem nhà nàng tiểu nhãi con ở giữa không trung xoay vòng vòng chơi, nhà nàng nhãi con quá không yêu cười, muốn đậu cười. Mà… [FREENBECK] _ Look At Me thBeeS 50,350 4,534 53 "Này, chị gì ơi? Chị còn sống không?""Cô có nhìn thấy người chết nào mà vẫn nghe nhạc hay không?""Chị tên là Sarocha sao? Em là Rebecca!""Đừng có tùy tiện nhìn vào ngực người khác như thế, rất là thô lỗ đấy."… [Tokyo Revengers x reader] Mỗi ngày một anh Nazar__Uwo 950 85 15 Tác giả Nazar__Uwo"chúng ta đều là những kẻ mơ mộng tin vào một tình yêu hão huyền" Fic chủ yếu là SE nhiều hơn nếu bạn thích một fic đầy vui vẻ thì nên lưu ý trước khi đọc! Truyện chỉ được đăng tải bởi Wattpad và Manga ToonPhiền không re-up, stolen fic của tớKhông lấy idea mà chưa có sự cho phépNhân vật sẽ bị ooc, không hợp mời out.… [BJYX] Nhặt Được Thỏ _𝑺𝒉𝒆𝒓𝒓𝒚_ kbang95 119 12 3 Tác giả ❄️𝑺𝒉𝒆𝒓𝒓𝒚❄️BăngTên fic Nhặt Được Thỏ Fic cặp Vương Nhất Bác x Tiêu ChiếnThể loại đam mỹ, fanfic, hiện đại, 1x1,hắc đạo, ngược, kết SE Bác Chiến, BJYX*khi chưa có sự đồng ý của tác giả mong mọi người không reup ở bất cứ đâu… Chuyển Sinh Để Sống Tốt Hơn khaooos1tg 5 1 2 -Có thể tục tĩu và 18+-Ảnh lụm từ Pinterest nên có thể bị trùng với nhiều tác phẩm-Tác phẩm đầu tay nên có thể sai chính tả hoặc cách dẫn truyện tệ-Chúc anh em đọc vui vẻ và ủng hộ tác phẩm để tôi có động lực nhá=… 𝙐𝙣𝙘𝙡𝙚𝙖𝙧 blinh07 12 7 2 Ở đây chỉ có trường khang notp lướt… [ andree × bray ] tình yêu kẹo bông btramcuti08 1,661 248 8 tình nguyện bị bắt lên thuyền bâus×bảo bởi thuyền trưởng thanh tuấn, ahihicó hứng thì tuoi viết thui, nên hơi nghiệp dư ╥﹏╥fic là những short về cặp gà bông, ngọt, ngược gì đủ hết yêu kẹo bông ngọt ngào nhưng vẫn tan trong nước. tình yêu ta ngọt ngào là thế vẫn tan tành bởi hiểu lầm chồng chất đau iu<3… ở blue lock chưa bao giờ được yên bình truclinhngoc 0 0 1 cuộc sống của isagi ở blue lock =]]tác giả lười , ngu văn , xàm … [Trans] 21 NGÀY CHINH PHỤC TÌNH YÊU xleyi_95 3,776 582 15 Niên hạ - Giới giải tríCP Diễn viên Trương Trạch Nghị x Chuyên gia trang điểm Trần Lập Lập Ba Sao tên nhóc này cứ nhìn chằm chằm vào mình như thế? Giống như mình đã bỏ rơi cậu ta vậy?Trương Trạch Nghị Trong 21 ngày này có thể chinh phục được trái tim anh ấy không?_________________________________________Bản dịch được thực hiện dưới sự cho phép của tác 小葡萄养乐多Link Leyi NO COPY ❌… Seri Những kẻ thao túng //Kẻ tâm thần , Ái kỷ,Kẻ chống đối xã hội// Kgangguuu 2 0 2 Seri kể lại những câu chuyện xung quanh tôi , tôi một người trải nghiệm và những người thân bạn bè của tôi, trên con đường giải đáp bộ mặt của những kẻ thao túng nhờ đó ta có thể dễ dàng tránh xa .…
Kì quái, gian xảo, giả dối, tàn khốc vô tình. Cô bỗng nhiên nhớ lại những lời đánh giá của Ba Đông không thể tưởng tượng ra, Trình Mục Dương trước mắt có thể tàn khốc vô tình đến mức nào, nhưng giả dối, quả thật là có một cạch một tiếng, Trình Mục Dương thả quân cờ đen xuống.“Em nghe nói, anh đối với vụ làm ăn này vô cùng hứng thú.” Nam Bắc cầm lấy quân nói “Cũng đúng.”“Người Trung Quốc rất coi trọng thể diện, kiếm bao nhiêu tiền cũng không quan trọng.” Cô nhẹ giọng nói, “Cẩn thận khiến cho nhiều người tức giận.”Cô nói xong mới bắt đầu xem lại bàn cờ. Bởi vì lâu rồi không chạm vào cờ vây nên cô không nhớ rõ cách chơi lắm, mỗi bước đi đều phải dừng lại suy khi cô xuất thần, Trình Mục Dương bỗng nắm tay cô đặt ngay giữa những quân cờ hắn thực ấm, căn phòng này nhiệt độ rất thấp, mà cô chỉ mặc sườn xám nên tay chân đã lạnh lẽo. Da thịt đột nhiên tiếp xúc như vậy hắn mới phát hiện cô lạnh như thế, lập tức tay nắm chặt một chút “Muốn trở về thay đồ hay không?”Nam Bắc liếc mắt nhìn đến người con lớn nhất của ông Thẩm, cha của Thẩm Gia Minh, từ phía sau bức rèm đứng dậy đi ra.“Phạm Tây Bình cùng Thi Tương Hạ, thành danh cả đời chỉ nhờ ván cờ này.” Cô không tiếng động rút tay về nhìn Trình Mục Dương nói “Kì thật lúc ấy bọn họ đánh đến mười ba nước, nhưng lưu truyền đến bây giờ chỉ có mười nước.”Bên cạnh có một người cao lớn ngửa đầu nhìn, ngoan ngoãn nở nụ cười “Có phải hay không, bác Thẩm?”Cha của Thẩm Gia Minh nở nụ cười “Ván cờ mười nước này tuy là Thi Tương Hạ thắng nhưng Tây Bình lại chấp quân trắng đi trước sáu bước, đây là không hợp quy tắc. Cho nên mới có mười ba nước cờ, nhưng trừ bỏ hai người đó ra, chỉ sợ không ai biết ai mới thật sự là người thắng cuộc.”Cô thuận miệng nói “Hai danh thủ lớn này đều là đồng hương, có lẽ quan hệ rất tốt, không muốn tranh thắng thua.”Trình Mục Dương khoát tay lên đầu gối, tiếp nhận ý tứ Nam Bắc muốn truyền đạt, nghe cô cùng cha Thẩm Gia Minh nói chuyện về ván cờ nhà Thanh này, ánh mắt chưa bao giờ rời khỏi khuôn mặt diễn gần kết thúc thì có khách mới người đàn ông trung niên ngày đó trên tàu nhìn Trình Mục Dương trừng trị hai mươi mấy người quỳ dưới đất. Phía sau hắn trừ bỏ hai tùy tùng, vẫn là những người phụ nữ hôm mọi người nói chuyện, cô chỉ lễ phép gật đầu rồi tiếp tục bàn cờ của cũng có thể đoán ra, người đàn ông trung niên này là người Chu gia. Đáng tiếc trong trận tranh giành buôn bán gay gắt này, cô không có quan hệ gì, đương nhiên cũng không cần phải trò dòng họ, vốn là thổ địa sinh tồn ở bốn vùng đất khác vì quy tắc cùng lực ảnh hưởng mà cả bốn đều nổi danh, trừ bỏ Nam gia cùng Thẩm gia vì chuyện tình nhiều năm trước mà có tình hữu nghị, các dòng họ còn lại thực ra là không liên quan gì với không ăn cơm chiều mà chỉ uống một ly sữa nóng, ngồi đến giờ đã thấy đói tiện tìm một cái cớ rời đi căn phòng, khi chào tạm biệt đến người đàn ông trung niên kia, ông ta rốt cuộc cũng nói với cô câu đầu tiên “Nghe nói Nam Hoài gần đây đã bán một lô gỗ tử đàn Đông Nam Á, đều là gỗ quý lâu năm. Tôi nghe tin tức này hơi chậm, không biết lần sau có còn cơ hội hay không?”Nam Bắc ngạc hàng mua gỗ tử đàn lần này thân phận rất kiêng kị, chỉ mua để bỏ thêm vào bộ sưu tập cá nhân. Lần buôn bán này, Nam Hoài còn tặng thêm cho người đó một bậc thầy điêu khắc gỗ, nghe nói giúp người này chế tác những cây tử đàn thành hình người.“Bác Chu tin tức thật nhanh.” Nam Bắc lo lắng một lát mới nói “Lô gỗ này cất chứa đã lâu. Bác cũng biết là những lô này chỉ cần có người chịu mua sẽ lập tức bán. Nhưng mà gần đây quả thực cũng có một khách hàng muốn bán một lô Hoàng Hoa Lê Hải Nam.”Người đàn ông trung niên vuốt cằm cười “Hoàng Hoa Lê Hải Nam? Tôi cầu còn không được.”“Đúng vậy.” Cô mỉm cười, “Hoàng Hoa Lê Hải Nam qua tay Nam gia cho dù là bó củi hay có đốm lấm chấm thì vẫn là trân phẩm cao cấp, đáng giá để cất chứa. Nhưng mà khách hàng lần này muốn đổi chính là thị trường ôtô được chính phủ cho phép ở Iran.”Người trung niên vỗ tay cười “Thật là ý tưởng táo bạo, việc này không phải mạo hiểm như đến Triều Tiên bán xa xỉ phẩm sao?” Hắn cười cười, quay đầu nhìn người phụ nữ trung niên phía sau “Uyển Nương, như thế nào? Có cơ hội hay không?”Người phụ nữ nhếch kẽ khóe miệng tươi cười, ôn nhu nói “Thị trường Trung Đông có khó khăn một chút, nhưng có thể hùn vốn thử. Tôi nhớ tõ, tập đoàn ôtô lớn nhất Iran chính là Iran Khodro, lượng tiêu thụ rất thấp. Nếu lựa chọn hùn vốn với chính phủ để phát triển tập đoàn ôtô này thì có khả năng sẽ thành công.”Người đàn ông trung niên nghe đến đó liền vỗ nhẹ lên mu bàn tay của người phụ nữ, quay đầu nhìn Nam Bắc cười “Không biết Nam Hoài có hứng thú hay không, cùng tôi tiến hành cuộc làm ăn này? Nhưng mà thị trường Trung Đông lớn như vậy, nếu hùn vốn thành công, tôi cũng muốn nhập cổ phần.”“Được.” Nam Bắc cong lên ánh mắt, “Tôi sẽ nhớ rõ chuyện này.”Cô đưa tay xoa bụng của mình, vô tội nói “Tôi thật sự rất đói bụng, các vị, ông Thẩm còn có ông chủ Trình, tạm biệt.”Từ đầu tới cuối, Trình Mục Dương đều là hứng thú dạt dào nghe đoạn đối thoại này, trong ánh mắt có ý cười nhưng không lộ ra trên mặt. Đến lúc này hắn mới nhẹ nhàng dùng hai ngón tay chạm vào môi mình, lặng yên tạm biệt sự là…Nam Bắc ra khỏi căn phòng, nhớ tới động tác vừa rồi của hắn có chút buồn này toilet đều ở trong từng căn phòng riêng, cô đã đi ra rồi cũng không thể vào lại. Nam Bắc đi dọc cầu thang xuống lầu, bước vào toilet chung ở tầng cửa đi vào, ba gian phòng nhỏ phía trong đều không có muốn đóng cửa lại nhưng bất ngờ lại có lực ngăn tiếp theo, có người ôm lấy thắt lưng cô, trái tim cô đập mạnh, muốn đánh trả, lỗ tai lại bị cắn nhẹ nhàng “Bắc Bắc.”Là Trình Mục thanh như vậy, vô cùng thân thiết làm cánh tay cô mềm rãi, cô thu hồi động tác đánh Mục Dương lặng yên không một tiếng động giữ chặt cổ tay cô, đem cô ôm mạnh vào căn phòng thứ nhất, khóa cửa. Không đợi Nam Bắc mở miệng, đã bị hắn đặt trên tấm cửa gỗ, trực tiếp ngăn chặn tay của hắn chống trên cửa, giống động tác đêm hôm đó, dùng thân thể của mình ngăn chặn mọi ngón tay của cô, không cho cô đường sống, không cho cô cơ hội phản hôn xâm nhập dài cuối cùng, hai người đều bắt đầu thở không nổi, hắn rốt cục dùng tay khác ôm cả người cô, làm cô có thể mặt đối mặt với hắn “Chuyện này chấm dứt thì theo anh đến Moscow được không?”Khi hắn nói chuyện, đứt quãng như cũ, hôn lấy khóe miệng nhìn ánh mắt hắn, nhẹ nhàng cắn bờ môi hắn than thở nói “Em sợ lạnh.”“Trong phòng, nhiệt độ lúc nào cũng là 24 độ.”Cô hô hấp không xong “Anh muốn mang em theo thật sao?”“Cầu còn không được.”Khi nói chuyện, bọn họ thủy chung vẫn hôn môi đối phương. Cô loáng thoáng nghe được có người đẩy cửa toilet, không khỏi bật cười nhéo cánh tay Mục Dương nhăn mày, rất mất hứng khi bị người khác phá dù là phụ nữ xuất thân thế nào đi nữa thì khi trang điểm ở toilet rất thích bàn chuyện. Giọng nói của mấy cô gái mang theo chút oán giận vì buổi diễn quá buồn tẻ, sau đó lại bàn luận về những gia tộc trên lầu ba, cuối cùng là nói về một vài người trẻ tuổi nổi bật.“Trên lầu cũng chỉ có Trình Mục Dương có phong độ một chút. Thật không biết mấy ông già đó nghĩ thế nào, thế kỉ hai mươi mốt rồi còn xem mấy khúc nhạc này.”“Nghĩ xem, nếu cùng người Thẩm gia nói chuyện cũng không biết nên nói câu đầu tiên là gì.”“Vậy nếu nói chuyện với Trình Mục Dương thì phải hiểu biết về vũ khí sao?”Có người cười “Nếu hắn nguyện ý nói chuyện cùng tôi, học một ít kiến thức về vũ khí cũng không tính là cái gì?”Nam Bắc nghe được bật giữa cuộc nói chuyện của các cô gái, tay của hắn đã đặt trên đùi cô, nhẹ nhàng vuốt bàn tay ấm áp, có dấu vết do sử dụng súng lâu năm, nhưng không có quá thô ráp, làm cho Nam Bắc càng thêm rối loạn trong bắt lấy tay hắn, không tiếng động dùng khẩu hình nói lưu Mục Dương cười đến mờ mịt, chậm rãi nhấm nháp hương vị trên môi cô, tay vẫn không dừng lại. Động tác lặp đi lặp lại, lưu luyến trên làn da cô, giống như đang vuốt ve ngọc quý vô cười bị cửa toilet ngăn cách, bên trong lại khôi phục im cuối cùng cũng có thể mở miệng “Anh muốn ở trong này đến khi nào?”Hắn nhẹ giọng nói cho cô “Không biết.”“Ông chủ Trình.” Cô bắt lấy tay hắn, đem ra khỏi đùi mình, “Anh đến là vì việc buôn bán hay vì một đêm phong lưu vậy?”“Không phải một đêm phong lưu.” Trình Mục Dương cách lớp quần áo mỏng manh nắm lấy thắt lưng của cô, “Là hàng đêm phong lưu.”Lời của hắn thật sự là gợi lòng cô mềm mại, lần thứ ba đánh rớt cánh tay hắn ra, nhẹ giọng nói “Nơi này không thích hợp.”Ám chỉ của cô không phải là toilet mà là chiếc du thuyền sớm, Ba Đông Cáp từng báo cáo thông tin cho cô, sau khi biết sự thật cũng đang tìm một con đường cho mình. Lúc này, bản thân cô không phải chỉ là mình cô, mà còn có lập trường của Nam Hoài. Cô nghĩ, Trình Mục Dương hẳn là hiểu được ý tứ của mình.—Hết chương 11—
truyen tron doi tron kiep